Từ khi Kim Jaejoong thông báo sẽ phát hành album tại buổi fanmeeting chia tay năm ngoái, các fan đã nín thở chờ đợi tới ngày album đầy đủ thứ hai của anh “lên kệ”. Sau một vài nhầm lẫn về ngày phát hành chính xác của album (trước khi C-Jes đính chính rằng album điện tử sẽ phát hành trước đĩa CD), NO.X cuối cùng đã đến tay người hâm mộ trên toàn thế giới (và thống lĩnh nhiều bảng xếp hạng). Chúa ơi, đúng là không bõ công chờ đợi.
NO.X mang đến cho chúng ta một khía cạnh đầy uyển chuyển và linh hoạt khác của Jaejoong, giọng hát có khi uy lực và giàu cảm xúc, lúc lại trở nên mượt mà chậm rãi. Nếu trước đây chỉ mới chạm ngõ với rock, thì giờ đây anh ấy đã khám phá tường tận hơn thể loại này. Nếu như I là những bước thử nghiệm (với sự hòa trộn nhiều thể loại cô đọng nhưng hiệu quả) và WWW là bước tiến sâu hơn, mang đến cho chúng ta nhiều khía cạnh về cảm xúc và cả sự thỏa mãn bản thân, thì NO.X, với âm nhạc vượt trên sự tao nhã và tinh tế, đã hòa hợp tâm hồn của anh ấy cùng sự mượt mà của các bản nhạc.
Nhiều khoảnh khắc giọng hát của anh thật sự chạm tới được một ngưỡng đáng kinh ngạc, thật không thể diễn tả bằng lời. Bài hát đầu tiên “Good Morning Night” bắt đầu bằng âm vực cao và tiếp tục với những khoảng âm cao hơn xuyên suốt bài hát một cách tự nhiên, giúp người hâm mộ và cả những thính giả mới ước chừng được phạm vi từ những nốt đầu tiên của album. Những khoảnh khắc giọng hát được tỏa sáng rực rỡ giúp củng cố thêm sự đa dạng của toàn bộ album và đổi lại cấu trúc mỗi bài hát lại giúp giọng hát chạm ngưỡng cao hơn.
Không ai có thể lên án Jaejoong vì sự tự tin về giọng hát của mình, khi mà một số bản nhạc khiến người ta thật sự phát nghiện. Trong khi giới hạn của nhạc pop không cho phép phô diễn kĩ thuật phức tạp, Jaejoong lại sử dụng những hiểu biết của mình về cả hai thể loại đế đẩy mạnh hơn giọng hát và tạo nhiều cơ hội để thử nghiệm trong phạm vi của mình.
Những bài hát như “Love You More”, là một điểm sáng trong số những bài hát có phần nặng nề về cảm xúc.
Nói thế có nghĩa là, có một số lượng kha khá bài hát mang lại cảm xúc vô cùng thống thiết. Những bài như “Love You to Death,” “Drawer,” “Blame,” và “Although We Met Again, We Would Meet Again” với những giai điệu tinh tế giúp Jaejoong có thể tận dụng giọng nam cao của mình, đẩy mạnh hết mọi uy lực từ cơ hoành, và phô diễn chest voice (giọng ngực) nổi tiếng của anh ấy. Trong khi bài hát cuối thích hợp hơn với thể loại nhạc phim ballad khá được ưa chuộng tại Hàn Quốc, có vẻ như giọng hát của anh ấy hợp với giai điệu này. Mặc dù xét về mặt nhạc lí thì đây là bài ít kĩ thuật nhất trong album, nhưng bài hát này vẫn nhấn mạnh được giọng hát giàu cảm xúc của anh.
Tuy nhiên, album này rất phong phú với nhiều thể loại âm nhạc đa dạng. Hóa ra sự đa dạng trong chất giọng đã chứng minh năng lực của Jaejoong với vai trò một ca sĩ. Trong khi những bài hát như “Love You More” và “Do You Know?” mang đến cho thính giả những giai điệu pop-rock, thì bài “Good Luck” lại khai thác đam mê của Jaejoong với rock với những giai điệu gần với punk hơn là pop. Mặc dù không ai nhầm lẫn giọng của anh ấy với Sex Pistols hay The Ramones, và chắc chắn không thể là người đồng hương mới ra mắt gần đây DIEALRIGHT, không thể phủ nhận rằng Jaejoong đã thành công trong việc thể hiện những bài hát có chút gai góc hơn, những âm vang trong nam cao của anh mang đến cho album một tầng kết cấu mới trên bề mặt của chất giọng nguyên sơ ban đầu.
Album kết thúc một cách đột ngột. Chất giọng khi hát “Run Away” có vẻ “dày hơn”. Giai điệu dường như sâu thẳm và ít bóng bẩy hơn so với âm hưởng chung của cả album. Dĩ nhiên bài hát vẫn mang lại nhiều cảm xúc, nhưng có một sự bí hiểm toát lên từ tông giọng của Jaejoong. Cứ như thể có một giọt nước mắt đang bị nén lại khi âm thoát ra từ cổ họng. Có lẽ đây là bài hát gợi nên nhiều xúc cảm nhất từ lời hát. Chúng ta đều biết đến khả năng bộc lộ cảm xúc của anh ấy và đôi khi sự bộc lộ ấy vượt quá ngưỡng cảm xúc thật. Tuy nhiên, “Run Away” … có gì đó khiến tôi không thể diễn tả. Một sự bản nhạc đã làm nổi bật nỗi đau trong giọng hát của Jaejoong. Đây là bài hát ngắn nhất album nên không cao trào cũng chẳng lắng đọng. Nó chỉ đơn giản là một bài hát để hát gì đó, bộc lộ gì đó từ tâm hồn. Và cách bài hát kết thúc… Mặc dù nhiều người sẽ bắt lỗi, nhưng kết thúc đột ngột ấy để lại một cảm giác đau nhói và rung động trong tim, cứ như thể bạn đã cảm nhận được nỗi đau từ giọng hát ấy, nỗi đau theo anh xuyên suốt và hòa vào giọng hát khuấy động không khí, như trong đoạn điệp khúc, “Tại sao em khiến anh yêu em đến thế, rồi nỡ ra đi?”
Tôi có cảm giác như mình bị lơ lửng với những khát khao, tựa như khao khát của anh, cứ như giọng hát ấy đã in hằn vào tim tôi, không thể xóa nhòa. Lời hát đủ để chứng minh ý định của Jaejoong, cảm giác tha thiết mong mỏi, cảm giác dường như đã với tới được rồi lại rơi vào quên lãng:
Em đã rời đi rồi, nhưng anh vẫn mãi gọi tên em
Nơi phía cuối con đường
Dù tình ta tan vỡ, dù anh phải để em ra đi
Nhưng nỗi lo lắng ấy cứ khiến anh không đành lòng
Có vẻ như đó chính là cảm xúc xuyên suốt của album: chờ đợi, không bao giờ rời bỏ. Anh ấy hẳn là không có nhiều thời gian để chuẩn bị món quà này cho người hâm mộ, nhưng ngay cả trong tình hình gấp rút như thế, anh ấy vẫn tập hợp được những bài vừa tươi sáng, vừa gai góc, lại vừa tràn đầy cảm xúc. Xét về lời hát, Jaejoong đã trở thành bậc thầy trong việc kể lại những câu chuyện của một người tuyệt vọng trong tình yêu. Qua mỗi câu chuyện như thế, kĩ năng viết lời của anh lại trở nên thành thạo hơn: những bài hát như “All That Glitters” kể về một người đàn ông bị gục ngã nhưng không muốn “kéo dài sự điên loạn”, mặc dù người anh yêu cứ liên tục làm anh tổn thương; hoặc với “Breathing”, anh miêu tả rằng chỉ hành động hít thở cũng trở thành khoảnh khắc tuyệt đẹp của các cặp tình nhân; hoặc ngay cả trong một bài hát sôi động như “Good Luck”, anh đã nhắn gửi đến ai đó rằng dù anh ta không phải là thần thánh, nhưng ít ra nhận thức của anh ta vẫn rõ ràng (“dù trông tôi không sạch sẽ, nhưng lòng chính trực của tôi sáng rõ như vừa bước ra từ phòng tắm hơi”)
Như thường lệ, Jaejoong tham gia vào hầu hết quá trình sản xuất, đóng vai trò nhà sản xuất, người chỉ đạo giọng hát, và viết lời cho chin trên mười hai bài hát và sáng tác hai bài. Thật bất ngờ khi có một vài nhạc sĩ người châu Âu tham gia vào quá trình sản xuất album. Xem xét âm nhạc của album này thì điều này thật hiển nhiên. Rõ ràng những bài hát pop-rock Jaejoong yêu thích được trau chuốt hơn so với những dự án trước. Có thể có những người sẽ nói rằng sự nguyên sơ (trong giọng hát) có thể giảm giá trị của điều này, nhưng chúng ta không thể tìm ra bất kì khuyết điểm nào trong giọng hát của Jaejoong, những bài hát với giai điệu mượt mà hoàn toàn thể hiện vẻ đẹp trong giọng hát của anh ấy, thậm chí còn đẩy xa hơn âm vực mà anh ấy có thể thể hiện.
Không còn nghi ngờ gì nữa, NO.X chính là tác phẩm trưởng thành nhất của Jaejoong. Đủ khao khát, đủ gan góc, và đủ cả sự tỏa sáng trong giọng hát cần có ở một người ca sĩ với đam mê mãnh liệt. Thậm chí tôi có thể nói rằng anh ấy chưa bao giờ hát hay hơn lúc này. Mỗi khi phát hành album mới, giọng hát của anh lại thêm hoàn hảo, có vẻ như đây chính là đỉnh điểm giọng hát của Jaejoong. Quả là một tác phẩm âm nhạc chói sáng, tao nhã và tinh tế. Nếu như đây là quỹ đạo âm nhạc của Jaejoong, tôi thật sự mong chờ liệu Jaejoong sẽ mang đến bất ngờ gì cho chúng ta khi quay lại.
Đánh giá album: 4.5/5
Source: Seoulbeats
Vtrans by LL@CielJJ + Shared by CielJJ
PLEASE DO NOT TAKE OUT WITHOUT PERMISSION
Reblogged this on Kim Pie.